Trống Mái
EPUB
Tác giả: Khái Hưng
Thể loại: Truyện Dài
Đọc online
Giới thiệu
Sầm sơn, 15 tháng 6 năm 193…
Chère Oanh , (#1)
Chị tha lỗi cho em nhé. Em hẹn viết thư cho chị
ngay thế mà ra đây đã được năm hôm em mới có bức thư này về thăm chị.
Em vừa viết vừa loay hoay-nghĩa là chẳng loay
hoay tí nào, chỉ tìm cớ để xin lỗi chị về sự chậm trễ đó là ngẫu nhiên. Em tưởng
tới luận đề quốc-văn cô giáo ra cho chúng ta hồi 4ème année (#2) : “Xin lỗi bạn về sự phúc đáp chậm trễ”.
Em còn nhớ ngày ấy cúng mình cười mãi về cái đề
tài ngớ ngẩn và một câu văn tinh-quái nghịch ngợm của chị Kha: “Cha tha lỗi cho
tôi, tôi mải ngồi ngắm mây bay và mơ màng tới sự sống êm đềm nên quên lãng biên
thư phúc đáp…”.
Em thì không mơ màng ngồi ngắm mây bay, nhưng em
lại khó chịu về nỗi buồn và cái nóng ! Ở Hà-Nội mẹ em sợ nóng, trốn vào trong
nàỵ Nhưng ở đây cũng chẳn mát với ai, nhất là vào khoảng từ 12 giờ trưa đến 4
giờ chiều thì lại càng khó chịu với những cơn gió tây như đốt mà những giại, những
phên nứa đan mắt cáo không đủ sức cản nổị
Hôm nào không có gió thì cũng chẳng sung sướng
gì hơn. Chị cứ tưởng tượng đứng trước một bức ảnh màu vĩ đại… Phải, một bức ảnh
vì bao vật xanh tươi hồng thắm cho đến mây trắng trời lam đều đứng im phăng phắc
như in trong một tấm hình vậỵ Đến cả rặng phi lao, ngọn mềm như thế mà cũng
không rung động mảy maỵ Vạn vật như sợ hãi nín thở trước sự hung tợn ầm ĩ của
sóng biển ngày đêm lăn lộn gầm thét không thôi… Thơ mộng không?
Hết cái khó chịu về nóng, đến cái khó chịu về
các hàng vặt. Suốt từ sáng đến chiều luôn luôn nghe những câu chào hàng qua bờ
giậụ Nào mua “trấng mua chúi”, mua thuyền, mua tôm rồng. Thôi thì không còn một
thứ gì họ không mời mình mua! Hôm đầu em còn cáu kỉn gắt gỏng, nhưng vì em thấy
họ coi thường những lời cự tuyệt của mình nên em để cho họ tha hồ muốn mời, muốn
gào mỏi miệng mặc kệ, không buồn đáp lại nữạ Chị đừng tưởng làm thế mà thoát
đâu! Họ còn thò tay qua phía trong mở chốt cổng để vào sân, vào vườn mà mời
mình mua cho bằng được. Một hôm em đùa, thấy hàng nào hoặc đội, hoặc gánh cũng
bảo ngồi đợi đấy rồi em muạ Một lát sân nhà em thành cái chợ nhỏ có đủ các thứ
hàng bày la liệt. Bấy giờ em mới vào mời mẹ em rạ Mẹ em không thể nín cười được.
Nhưng thôi, viết dài dòng quá bắt chị đọc khổ
thân. Để hôm nào em về em sẽ thuật lại cho nghe vì cứ xem nông nỗi này thì em
cũng không ở đâu được đâu, chỉ độ tuần lễ nữa là em chuồn thôị
Kính thư,
Hiền
…