Áo Tiểu Thư
EPUB
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Đọc online
Giới thiệu
Vậy
đó, bỗng nhiên mà họ lớn
Tuổi
hai mươi đến có ai ngờ
Một
hôm trận gió tình yêu lại
Đứng
ngẩn trông vời áo tiểu thơ
HUY
CẬN
Bây
giờ, Sài gòn chỉ còn những chiếc xe ô tô buýt già nua trông thật tội nghiệp mà
anh thường gặp mỗi buổi chiều, đậu ở bên đây công trường Nữ Vương Hòa Bình nhìn
sang bên kia Bưu Điện. Những chiếc xe hết thời xuân sắc, được dùng riêng vào việc
chuyên chở công chức, những người đã từ cuộc đời thơ mộng và đang vất vả leo dốc
vật chất. Tự nhiên, anh thương xe buýt như thương đời mình. Bến xe xưa đã mất.
Bến lòng xưa của anh cũng đã mất. Anh mơ hồ thấy một chuyến buýt xanh vụt qua
tâm tưởng. Mười sáu năm rồi đấy. Những người em gái thuở “tuổi hai mươi đến”
của anh đều đã lần lượt đi lấy chồng. Nói theo Hàn Mặc Tử, họ đã “theo chồng
bỏ cuộc chơi”. Và em, em là người bỏ cuộc chơi muộn màng nhất. Anh vừa biết
ngày cưới em trên một nhật báo. Em còn nhớ bến xe ô tô buýt xanh ở đường
Aviateur Garros? Em còn nhớ những chuyến xe chiều về đường Eyriaud des Vezgnes?
Xe buýt xanh đã chết. Những chiếc xe buýt nhỏ bé chở chúng ta vào tình yêu chẳng
bao giờ sống lại. Họa chăng nó sống lại ở hồn anh
Anh
đứng đây, như kẻ lạc lõng trong chiến khu kỷ niệm. Nắng vàng nhuộm giàn hoa leo
trước cửa nhà em đương nhuộm vàng chín tương tư. Thương nhớ muôn vàn. Anh
thương những chiếc xe ô tô buýt già nua. Đến kiếp nào ô tô buýt mới được vui nỗi
vui đợi đón của những cô nữ sinh. Đến kiếp nào anh mới được thập thò dưới gốc
cây gần cổng trường con gái, chờ chuông reo tan học để nghe trái tim mình rộn
rã, bồi hồi.
Em
không quên chứ, những buổi chiều vàng niên thiếu? Em thường ra sau hết. Anh ngơ
ngác nhìn em. Rồi em e thẹn mỉm cười. Và thong thả bước ngược con đường về học
Đã yêu nhau nhưng vẫn ngượng. Anh đi sau em, cách cả mấy thước đường. Tại sao,
hồi đó, chúng mình dể xấu hổ thế, em nhỉ? Anh theo em băng qua vườn Bờ Rô tới bến
xe buýt xanh. Hai đứa leo lên xe, ngồi cạnh nhau, mỗi đứa mua một vé. Làm như
xa lạ lắm. Xe buýt xanh chở mình xuôi con đường mình vừa đi ngược. Gần đến nhà
em, anh vội giúi vào tay em một phong thư và nhận lại của em một phong thư. Chả
nói câu nào. Nói hết bằng thư rồi. Và chiều nào cũng giống chiều nào, không tẻ
nhạt. Buổi sáng chưa hết anh đã mong buổi trưa. Buổi trưa sắp hết anh đã tưởng
chiều tới.
Những
buổi chiều rực rỡ ấy đã xa rồi.
Xa
như dĩ vãng. Anh đang đứng đây, đứng trước một cổng trường. Không phải đứng chờ
một tà áo Trưng Vương, nên anh không rụt rè xầu hổ. Dường như, bây giờ, những cậu
con trai đứng chờ người yêu ở trước cổng trường con gái không còn rụt rè, xấu hổ
giống anh và bạn bè anh thuở “tuổi hai mươi đến”. Mỗi thời đại có một
cách tỏ tình. Cách tỏ tình của chúng mình, ngày xưa, thơ mộng và lãng mạng tuyệt
vời, em nhỉ? Anh đứng trước một cổng trường đón con trai anh học về. Như chiếc
xe buýt già nua, anh không thể đưa một cô học trò nào về nhà mà phải đưa con
anh. Anh đã thật sự giã từ cuộc đời thơ mộng và đang vất vả leo dốc vật chất. Mọi
người đều có một lần biệt ly bùi ngùi đó. Chỉ bất hạnh khi sợi khói tương tư vướng
vào mắt, người ta không nhớ nổi kỷ niệm đầu đời.
Khói
của chiếc xe buýt già làm cay mắt anh. Anh mơ hồ nghe tiếng gió êm đềm mười sáu
năm qua luồn vào tâm tưởng. Anh đứng im lặng giữa chiến khu kỷ niệm. Để ngơ ngẩn
vời trông một tà áo tiểu thư.