Nhập Đề
EPUB
Tác giả: Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sĩ
Thể loại: Tiểu Thuyết Lịch Sử
Bộ truyện : Yên Tử Cư Sĩ – Quyển 0
Đọc online
Giới thiệu
Vài dòng về: Yên-tử cư-sĩ TRẦN ĐẠI-SỸ,
Bài
của
Bác-sĩ
Trần-thị Phương-Châu (Gynecology)
Giám-đốc
Nam-á sự vụ, viện Pháp-á.
Đăng
trong Tập san y học VN hải ngoại tháng 12-2000
Yên-tử cư-sĩ (YTCS)
là bút hiệu của Bác-sĩ Trần Đại-Sỹ,
Ông sinh trong một
gia đình nho học. Ông ngoại là một đại khoa bảng của triều Nguyễn. Vì không có
con trai, nên cụ theo tục lệ cổ Việt-Nam, nuôi cháu làm con. Cụ nuôi Trần Đại-Sỹ
từ nhỏ. Thân phụ là một thẩm phán, học tại Pháp, nhưng rất uyên thâm nho học.
YTCS là con thứ ba trong gia đình sáu trai, một gái. Trên ông còn một người chị
và một người anh. Hai người em nổi tiếng trong gia đình ông là Võ-sư Trần Huy
Phong, cố Chưởng-môn Việt-võ đạo, và nhà văn, kiêm Võ-sư Trần Huy-Quyền.
YTCS được khai tâm học
chữ Nho vào năm 5 tuổi, năm 6 tuổi gửi vào trường Pháp trong tỉnh học. Được quy
y Tam-bảo học võ với ngài Nam-hải Diệu-Quang năm 7 tuổi.
Bản-sư, ông ngoại
cũng như phụ thân YTCS đều là những người rất uyên thâm về các khoa học huyền
bí Đông-phương như: Tử-vi, Bói dịch, Nhâm-độn, Phong-thủy, Tử-bình… Ba vị
nhìn thấy rất rõ thiên mệnh đã dành cho đệ tử, con-cháu mình những gì, nên cả
ba đã chuẩn bị sẵn một con đường cho cả đời YTCS. Hãy nghe YTCS tâm sự:
“Bấy giờ là thời gian
1950-1954, Nho-học gần như đi vào giai đoạn trót của thời kỳ suy tàn, những vị
khoa bảng cổ lác đác như sao mai. Chữ quốc ngữ được quần chúng hóa. Các tiểu
thuyết chương hồi của Trung-quốc được dịch sang tiếng Việt. Người Việt thi nhau
đọc. Mà các tiểu thuyết của Trung-quốc, viết trong chủ đạo của họ: Vua luôn là
con trời sai xuống. Các quan thì luôn là những vì sao trên trời đầu thai, các
nước xung quanh Trung-quốc thì Đông là Di, Bắc là Địch, Tây là Nhung, Nam là
Man. Bị ảnh hưởng của những tiểu thuyết đó, người Việt đọc rồi tin là thực, thậm
chí lập tôn giáo thờ kính những nhân vật đó, tự ty mình là Nam-man! Vì vậy sư
phụ, cũng như ông-cha tôi muốn mình phải có mấy bộ tiểu thuyết thuật những huân
nghiệp của tổ tiên ta trong năm nghìn năm lịch sử, để người Việt mình hiểu rõ
hơn. Các người biết số Tử-vi của tôi có thể thực hiện nguyện ước của các người,
vì vậy các người cố công dạy tôi”.
Vì vậy YTCS phải chịu
một chương trình giáo dục gia đình rất nặng nề. Ta hãy nghe ông tâm sự:
“Năm tuổi bắt đầu học Ấu-học
ngũ ngôn thi. Sáu tuổi học Bắc-sử, Nam-sử. Bẩy tuổi học Tứ-thư, Ngũ-kinh. Tám
tuổi đã học làm câu đối, văn sách, văn tế, chế, chiếu, biểu. Dù phải học nhiều,
song nhờ được luyện Thiền-tuệ nên vẫn thu thái dễ dàng. Chín tuổi phải học thuật
tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Mười tuổi học 24 bộ chính sử Trung-quốc,
Đại-Việt sử ký toàn thư, Việt-sử lược, Khâm-định Việt-sử thông giám cương mục,
Đai-Nam chính biên liệt truyện, và hằng trăm thứ sách khác. Thành ra cả thời
thơ ấu, tôi sống với sách vở, với Thiền, chưa từng biết chơi bi, đánh đáo. Bất
cứ ai cũng đặt câu hỏi: Làm thế nào tiền nhân tôi lại có thể nhét vào đầu tôi
những thứ khô khan như vậy? Sau này lớn lên vào đại học Y-khoa tôi mới biết là
nhờ Thiền-tuệ”.
Năm 15 tuổi, YTCS đỗ
Trung-học, rồi ông ngoại qua đời, một người trong gia đình gây ra thảm cảnh
không thể tưởng tượng nổi, khiến YTCS phải rời tổ ấm. Song cơ may đưa đến, ông
được nhập học một trường có truyền thống giáo dục cực kỳ chu đáo. Tuy gặp thảm
họa, nhưng những gì bản sư, ông-cha đã hoạch định cho cuộc đời, YTCS vẫn cương
quyết theo đuổi. Sống xa gia đình, YTCS phẫn uất dồn hết tâm tư vào việc học.
Mười bẩy tuổi ông đỗ tú tài 1, mười tám tuổi đỗ tú tài toàn phần. Vào đại học.
Năm 25 tuổi ra trường (1964.) Đã có chỗ đứng vững chắc về danh vọng, về tài
chánh. Bấy giờ ông mới trở về với gia đình trong vinh quang. Mà…cái người gây
ra đau khổ cho YTCS, than ôi, y trở thành một tên lêu bêu, vô học bất thuật, và
cho đến bây giờ (2000), y đã đi vào tuổi 66, vẫn là một tên ma-cô, ma cạo.
Năm 1968 ông bắt đầu
viết những bộ tiểu thuyết lịch sử.
Năm 1977, ông làm việc
cho Ủy-ban trao đổi y học Pháp-Hoa (Commité Médical
Franco-Chinois viết tắt là CMFC) với chức vụ khiêm tốn là thông dịch
viên. Nhờ vào vị thế này, ông học thêm, đỗ Tiến-sĩ y khoa Trung-quốc, rồi lại tốt
nghiệp Trung-y học viện Bắc-kinh. Dần dần ông trở thành giảng viên, rồi tổng
thư ký, và cuối cùng là trưởng đoàn từ 1995 cho đến nay (2000).