Thoạt Kỳ Thủy
EPUB
Tác giả: Nguyễn Bình Phương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Đọc online
Giới thiệu
·
Ông Phước: Người nhỏ, đầu nhỏ, tóc
cứng. Cao 1 mét 50, tiếng khàn, da tái, có ba nốt ruồi ở dái tai phải. Nguồn gốc
gia đình không rõ. Chết vì cảm lạnh. Thọ 53 tuổi.
·
·
Bà Liên:
Cao, đẫy, tóc dài, cằm nhọn, mặt nhiều nếp nhăn.
Xuất thân từ gia đình công nhân. Sơ tán sang Linh Sơn cùng cô Nheo. Kém ông Phước
4 tuổi. Cuối đời bị mù. Chết vào 2 giờ sáng ngày 8 tháng Chín. Thọ 58 tuổi.
·
Ông Sung:
Chức vụ: Xã đội trưởng. Vợ liệt, không con, không
họ hàng thân thích. Ghét rượu, ghét đàn bà. Thích súng và có nhu cầu được trọng
vọng. Sau đợt đưa tân binh lên biên giới phía Bắc, không thấy quay về xã.
·
Cô Nheo:
Người như củ nhân sâm. Sơ tán sang Linh Sơn cùng
bà Liên. Không có đặc điểm gì đáng chú ý. Chết vì bệnh.
·
Ông Ðiện:
Thấp, da hồng hào, bóng, một mắt mắc tật nháy. Giỏi
nghề mổ lợn. Yêu quý vợ, con. Chết cháy.
·
Nam:
Trẻ, thực dụng. Nghe đồn hy sinh ở Trùng Khánh.
·
Ông Thụy:
Bần cố nông, quê gốc ở Thanh Hóa. Từng đi phu cho
Pháp. Mắt dài, tai to, răng móm. Chân rộng bản, thẳng, chắc. Sau khi ông Ðiên
chết thì ông Thuỵ chính thức trở thành người giết lợn thuê cho cả vùng.
·
Ông Mịch:
Cao, trắng, đẹp trai, giọng nhỏ nhẹ, kỹ tính. Sở
trường: Giỏi trồng mía, trồng cà phê.
·
Ông Bồi:
Cả gia đình sống bám vào chiếc bè vó lênh đênh
trên sông, ngoài ra còn tăng gia thêm rau xanh. Không rõ nguyên nhân què. Hiện
còn sống.
·
Bà Châu Cải:
Gầy, trắng xanh. Gia đình tư sản thất thế. Sống độc
thân. Mất cùng ngày, cùng giờ với ông Phước. Chôn tại bãi Nghiền sàng.
·
Ông Khoa:
Gia đình công giáo duy nhất ở xã. Người dong dỏng,
mắt sáng, cử chỉ chậm chạp. Thích nhịn. Kiếm sống thêm bằng nghề hoạn lợn.
·
Chú Mười:
To, khỏe, da đồng hun, mũi sư tử, răng hô. Dáng
ngũ đoản. Ðộc thân. Hiện còn sống.
·
Hưng:
Con trai duy nhất của ông bà Xuân. Thương binh chống
Mỹ, nhưng không có thẻ, nhiều người nghi là thương binh giả. Sống độc thân. Ðôi
khi sốt đột ngột.
·
Hiền:
Tóc đen, dày. Vai tròn, hông nở, trán mịn, đuôi mắt
vút dài, hơi nheo ở cuối. Tròng mắt đen pha nâu. Khi bà Liên chết, Hiền bỏ đi
đâu, không ai rõ.
·
Tính:
Cao 1 mét 68, nặng 56 ki-lô-gam. Tai dài, lưng
dài, chân ngắn. Lông tay đỏ hồng, ngón không phân đốt. Lông mày nhạt, hình vòng
cung ôm nửa mắt. Tai nhỏ, mồm rộng, răng cải mả. Tiếng nói đục. Ði như vượn, ngồi
như gấu. Không biết chữ.
·
Cú mèo:
Lông hoa mơ, sải cánh dài 40 phân. Mỏ khoằm, sắc.
Bị bắn rụng lúc 11 giờ 15. Bay lên lúc 12 giờ. Không rõ bay tới đâu.
·
Ông Phùng:
Nhà văn ở Hà Nội đi kháng chiến. Sau hoà bình lập
lại, không về, làm lều ở Linh Sơn để sáng tác. Có lời nguyền là khi nào đoạt giải
thưởng thì mới về • Ông Phước: Người nhỏ, đầu nhỏ, tóc cứng. Cao 1 mét 50, tiếng khàn, da tái, có ba nốt ruồi ở dái tai phải. Nguồn gốc gia đình không rõ. Chết vì cảm lạnh. Thọ 53 tuổi.
• Bà Liên:
Cao, đẫy, tóc dài, cằm nhọn, mặt nhiều nếp nhăn. Xuất thân từ gia đình công nhân. Sơ tán sang Linh Sơn cùng cô Nheo. Kém ông Phước 4 tuổi. Cuối đời bị mù. Chết vào 2 giờ sáng ngày 8 tháng Chín. Thọ 58 tuổi.
• Ông Sung:
Chức vụ: Xã đội trưởng. Vợ liệt, không con, không họ hàng thân thích. Ghét rượu, ghét đàn bà. Thích súng và có nhu cầu được trọng vọng. Sau đợt đưa tân binh lên biên giới phía Bắc, không thấy quay về xã.
• Cô Nheo:
Người như củ nhân sâm. Sơ tán sang Linh Sơn cùng bà Liên. Không có đặc điểm gì đáng chú ý. Chết vì bệnh.
• Ông Ðiện:
Thấp, da hồng hào, bóng, một mắt mắc tật nháy. Giỏi nghề mổ lợn. Yêu quý vợ, con. Chết cháy.
• Nam:
Trẻ, thực dụng. Nghe đồn hy sinh ở Trùng Khánh.
• Ông Thụy:
Bần cố nông, quê gốc ở Thanh Hóa. Từng đi phu cho Pháp. Mắt dài, tai to, răng móm. Chân rộng bản, thẳng, chắc. Sau khi ông Ðiên chết thì ông Thuỵ chính thức trở thành người giết lợn thuê cho cả vùng.
• Ông Mịch:
Cao, trắng, đẹp trai, giọng nhỏ nhẹ, kỹ tính. Sở trường: Giỏi trồng mía, trồng cà phê.
• Ông Bồi:
Cả gia đình sống bám vào chiếc bè vó lênh đênh trên sông, ngoài ra còn tăng gia thêm rau xanh. Không rõ nguyên nhân què. Hiện còn sống.
• Bà Châu Cải:
Gầy, trắng xanh. Gia đình tư sản thất thế. Sống độc thân. Mất cùng ngày, cùng giờ với ông Phước. Chôn tại bãi Nghiền sàng.
• Ông Khoa:
Gia đình công giáo duy nhất ở xã. Người dong dỏng, mắt sáng, cử chỉ chậm chạp. Thích nhịn. Kiếm sống thêm bằng nghề hoạn lợn.
• Chú Mười:
To, khỏe, da đồng hun, mũi sư tử, răng hô. Dáng ngũ đoản. Ðộc thân. Hiện còn sống.
• Hưng:
Con trai duy nhất của ông bà Xuân. Thương binh chống Mỹ, nhưng không có thẻ, nhiều người nghi là thương binh giả. Sống độc thân. Ðôi khi sốt đột ngột.
• Hiền:
Tóc đen, dày. Vai tròn, hông nở, trán mịn, đuôi mắt vút dài, hơi nheo ở cuối. Tròng mắt đen pha nâu. Khi bà Liên chết, Hiền bỏ đi đâu, không ai rõ.
• Tính:
Cao 1 mét 68, nặng 56 ki-lô-gam. Tai dài, lưng dài, chân ngắn. Lông tay đỏ hồng, ngón không phân đốt. Lông mày nhạt, hình vòng cung ôm nửa mắt. Tai nhỏ, mồm rộng, răng cải mả. Tiếng nói đục. Ði như vượn, ngồi như gấu. Không biết chữ.
• Cú mèo:
Lông hoa mơ, sải cánh dài 40 phân. Mỏ khoằm, sắc. Bị bắn rụng lúc 11 giờ 15. Bay lên lúc 12 giờ. Không rõ bay tới đâu.
• Ông Phùng:
Nhà văn ở Hà Nội đi kháng chiến. Sau hoà bình lập lại, không về, làm lều ở Linh Sơn để sáng tác. Có lời nguyền là khi nào đoạt giải thưởng thì mới về Hà Nội. Hình dáng ông Phùng biến hóa, không ai nhớ nổi. Bản thảo sáng tác trong thời gian sống ở Linh Sơn đã bị thất lạc hết, chỉ tìm thấy duy nhất một truyện có tên là Và cỏ.
• Cô Nhai:
Người quắt, giọng kim, da đồi mồi. Mắc tật hay nhổ nước bọt bậy. Hiện còn sống.
Hà Nội. Hình dáng ông Phùng biến hóa, không ai nhớ nổi. Bản
thảo sáng tác trong thời gian sống ở Linh Sơn đã bị thất lạc hết, chỉ tìm thấy
duy nhất một truyện có tên là Và cỏ.