Bên Bờ Thiên Mạc
EPUB
Tác giả: Hà Ân
Thể loại: Tiểu Thuyết Lịch Sử
Đọc online
Giới thiệu
Khi trời tang tảng
sáng, Trần Bình Trọng dẫn đạo quân của mình về tới bờ Thiên Mạc. Mưa xuân vẫn lất
phất bay. Sau màn mưa, bãi lầy Màn Trò càng tăng thêm vẻ bí ẩn. Những bụi lau
đuôi cờ mới đâm bông kéo ngút ngàn. Tiếng lá xát vào nhau tưởng như cạnh sắc
răng cưa của lá không hề vì ngấm nước mưa mà nhụt đi chút nào. Gió đông mỗi lúc
mỗi mạnh dần thêm, đập điên đảo những bông lau còn cúp. Gió cứ tràn đi; tiết trời
càng trở lạnh khiến Trần Bình Trọng rùng mình. Ông gò cương ngựa chiến, nheo mắt
nhìn sâu vào bãi lầy, cố gắng tìm ra con đường độc đạo xuyên qua Màn Trò dẫn xuống
mé nam vùng Thiên Mạc.
– Mưa thế này, Màn
Trò càng nguy hiểm lắm đây-Trần Bình Trọng lẩm bẩm nói, mắt chăm chú nhìn đôi
diều hâu lượn tròn trên bầu trời của bãi lầy.
Khúc sông Hồng chảy
qua tỉnh Hưng Yên. Nay là Mạn Trù (Hưng Yên) Trần Bình Trọng đã từng vượt Màn
Trò một lần khi ông mới được triều đình phái về trấn thủ lộ Khoái. Lần ấy cách
đây đã sáu năm, mà sáu năm vừa qua, biết bao nhiêu việc nước, việc quân đã
choán hết tâm trí ông. Bây giờ đứng trước Màn Trò, ông chỉ còn nhớ rằng vào đấy
sẽ gặp những chằm đất lầy ngập lút đầu người, những ổ rắn độc đủ các loại và những
vũng bùn nước lúc nhúc cá sấu. Màn Trò chỉ còn lưu lại trong trí nhớ của ông những
hình ảnh như vậy trong lúc chính ông đang cần dẫn đạo quân này vượt qua bãi lầy.
Đã vậy, đạo quân của ông lại đang mệt mỏi, đang thiếu lương ăn, trải qua ba
ngày ròng rã vừa đánh vừa rút lui từ Vạn Kiếp về. Thật khó khăn!… Trần Bình
Trọng quay lại ra lệnh cho viên chấp hiệu đi sau ông. Một ngọn cờ xanh vẫy lên,
đoàn người ngựa dừng cả lại. Những người lính vơ quàng nắm lá lau khô, chụm lửa.
Họ vừa sưởi cho đỡ cóng vừa dốc nốt những hạt gạo cuối cùng nấu ít cháo loãng.
Từng làn khói xám đặc bốc lên, tỏa lẫn vào màn mưa đang vén rất nhanh. Trong chốc
lát, vầng đông chiếu lộng lẫy cả một vùng Thiên Mạc mênh mang…
– Ai biết vùng này
lên ngay ta hỏi!-Trần Bình Trọng giật giọng ra lệnh. Những người lính đứng gần
ông vội vã truyền đi:
– Ai biết vùng này
lên ngay hầu chủ tướng!
– … lên ngay hầu
chủ tướng!
– … chủ tướng!
Tiếng lệnh truyền
lan mãi xuống dưới những hàng quân cuối cùng. Tiếng lệnh truyền hòa lẫn vào tiếng
nói cười râm ran của các chiến sĩ đang xúm xít quanh những đống lửa sưởi ấm. Trần
Bình Trọng ngồi xuống một gốc cây đổ ven đường. Ông bỗng cảm thấy trong người bứt
rứt, bồn chồn. Và cái bứt rứt ấy cứ lớn mãi lên trong lòng ông. Ông cố trấn
tĩnh lòng mình. Ông cố suy nghĩ để quên đi cơn giận và cảm giác đói mệt đang muốn
kéo ông nằm xuống mặt cỏ ngủ vùi. Trần Bình Trọng nghĩ về thế nước. Ông chỉ là
viên tướng chỉ huy một đạo quân vài ngàn người. Những cuộc họp quan trọng của
triều đình bàn việc lớn, ông không được dự. Nhưng ông rất tin tưởng ở tài cầm
quân của Quốc công Tiết chế Trần Quốc Tuấn. Ông còn nhớ rất kỹ những điều Tiết
chế đã dặn dò tướng sĩ trong các buổi học binh thư tại Giảng vũ đường. Ông còn
nhớ dáng đứng oai phong của Tiết chế trong buổi duyệt toàn bộ quân đội tại bến
Đông Bộ Đầu. Ông còn nhớ khi ông đang giữ ải Khả Lá, thì bản Hịch tướng sĩ của
Tiết chế truyền đến. Bây giờ đây, bên tai ông, tưởng chừng lời hịch sang sảng vẫn
còn vang động: “…Ta đây ngày quên ăn, đêm quên ngủ, ruột đau như cắt, nước mắt
đầm đìa…”