Bên Kia Biên Giới
EPUB
Tác giả: Lê Khâm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Đọc online
Giới thiệu
Trời xanh trong, xanh ngắt không một thoáng
mây. Lửa từ vòm xanh ấy tỏa xuống đốt rừng. Không gian bị úp trong một cái chảo
gang nung đến cực độ.
Rừng Lào hé dần bức rèm cây từng quãng ngắn
trước mắt người.
Rừng già cây to hai ba người ôm, lá khô rải
thành tám thảm nâu đỏ. Rừng non bịt bùng những bụi gai rặng tre vầu. Rẫy cũ
cũng biến thành rừng, bồ xít mọc cao quá đầu, hoa rụng đều đều từng chấm trắng
lơ lửng. Người đi giữa rừng như quay tròn trong giếng khơi, ngửng lên chỉ thấy
một mảng trời chật hẹp đánh đai giữa khung cành lá.
Một đôi công bay vụt lên toang toác, nắng điểm
vội những mát lửa vàng trên đuôi.
Trên con đường hẹp chi chít lỗ chân voi sâu hoắm,
đơn vị tình nguyện quân kéo dài cự ly, đi về phía Tây. Bụi cuốn theo chân, tỏa
mù trên những mấu đá ong nhọn sắc. Mắt hoa chờn vờn chi nhìn thấy làn bụi và những
quầng vàng nhảy lui tới. Mồ hôi chảy nối giọt theo quai mủ. Nóng kinh khủng.
Người đi đầu đưa tay lật chiếc mũ cao bồi, quạt
hai lần sau gáy. Ám hiệu chuyền về phía sau: gặp dân. Bộ đội tạt nhanh vào rừng,
nấp sau bụi rậm. Mé trước có tiếng cười nói bi bô. Hai anh con trai vác súng
kíp đi qua, khiêng một con vượn bằng đứa trẻ lên ba.
Bước ra đường đại đội phó Sơn-Linh vuốt mồ hôi
trán càu nhàu:
– Nắng lửa mưa dầu! Ngày chết nắng, tối chết
rét. Cái xứ kỳ khôi… Tiến đâu?
Trung đội phó Tiến đang phủi những mảnh lá khô
lọt vào cổ áo ngứa điên, vội chạy lên. Thắt lưng đạn nhảy lọc sọc, cái ca nhôm
vật trên ống lương khô. Thân hình tầm thước, gầy và chắc, vọt thoăn thoắt tránh
đá ong và hố chân voi.
– Cậu đi với tớ, gặp dân hỏi tình hình. Này,
nghỉ mười phút!
Tiến dựng khẩu tom-xông, tu ống nước lã ừng ực.
Nước bốc mùi tre ngâm nồng mũi. Ngồi thở quạt
một lúc, Tiến sực nhớ ra:
– Anh Linh không biết tiếng Lào à?
– Thèm vào học cái của nợ ấy!
– À… mấy năm nay anh ở chủ lực luôn, thích
quá
– Chúng nó định bắt tớ đi xây dựng cơ sở, bắt
học tiếng học chữ. Tớ bảo: “Thằng này đánh giặc đến hói đầu rồi, đừng hòng nhét
cái thứ chữ kho, khỏ, co, no ấy vào. Thế là chúng nó đẩy
tớ về khu bộ. Chó thật!
Linh gãi mớ râu quai nón trên khuôn mặt sần
sùi mụn cá, cười khẩy một tiếng.