Khúc Đồng Dao Lấm Láp
EPUB
Tác giả: Kao Sơn
Thể loại: Thiếu Nhi
Đọc online
Giới thiệu
Kao Sơn
Dung dăng dung dẻ
Dắt trẻ đi chơi
Tới ngõ nhà trời
Lạy cậu lạy mợ…
(Lũ trẻ quê tôi hát)
KHÚC 1
CHO CHÓ VỀ QUÊ
1.Tôi
không nhớ mình đã được sinh ra như thế nào, nhưng sau này khi đã khôn lớn, tôi
có được nghe mẹ kể lại. Khi sinh tôi, mặt trời chưa mọc. Mới quãng ba bốn giờ
sáng gì đó. Không có chim kêu trước cửa. Không có mây sáng tụ lại trên nóc
nhà…Nghĩa là chẳng có gì chứng tỏ điềm báo sự ra đời của một nhân tài cả. Có
chăng chỉ những vì sao đêm vẫn nhấp nháy. Nhưng cả những vì sao ấy, nếu còn cố
thức thì chắc chỉ để đợi mặt trời chứ không phải đợi tôi. Bố tôi vắng nhà ngay
từ chiều hôm trước. Ông là người giữ chân phục dịch, làm những việc vặt giúp ủy
ban xã. Có một đoàn khách ở tỉnh về. Người ta tổ chức đón tiếp những vị khách
ấy và bố tôi phải thức suốt đêm trong khu nhà bếp phía sau ủy ban để mổ lợn,
giết gà và bê điếu đóm cho khách. Thành thử, có mặt chứng kiến sự kiện tôi bước
vào cuộc sống chỉ có mẹ tôi và thím Quyết hàng xóm và một bà đỡ. Bà tôi, người
đã dằn vặt mẹ tôi, chẳng yêu gì mẹ tôi trong suốt mấy năm đầu làm dâu cuả mẹ,
thì, khi nghe tôi “oe oe” một lúc cụ mới ra. Theo lời thầy bói(Bà tôi có đi xem
bói) và theo sự phán đoán của những người đàn bà khác trong làng , thì tôi phải
là con gái. Điều này trái với mong ước
của bà tôi: “Đã mất công đẻ, thì cố mà đẻ lấy một đứ a con trai. Như người ta
dễ dàng đi thì lẫn nếp lẫn tẻ chả sao. Đàng này phải tốn bao thuốc thang cái
bụng mới lùm lùm lên được thì lại…”. Bà tôi thường ngán ngẩm than phiền với mọi
người vậy. Chính vì thế khi tôi ra đời,
bà đỡ đã tắm táp và bọc tã lót xong đâu
đấy cho tôi và tôi đã khóc váng lên chán , bà tôi mới chịu từ trong buồng của
cụ bước ra: “Gớm, cái con đĩ ấy sao mà to mồm thế”. Đấy là lời đầu tiên bà tôi
chào đón tôi . Mẹ tôi nghe rõ lời bà nhưng chỉ lắc đầu cười nhợt nhạt. Người đã
gần như kiệt sức. Bà đỡ trợn mắt lên :“Sao cụ dạy thế, thằng cu đấy chứ!” “Cái
gì?” Bà tôi vặn lại, mặt vẫn càu cạu : “Thằng cu, nó là một thằng cu!”Bà đỡ
nhắc lại bằng một giọng đắc thắng, cứ như thể việc tôi là con trai chính do
công của bà vậy. Và để chứng minh,bà đỡ lật tã lót của tôi ra. Đến lúc ấy thì
bà tôi không thể dửng dưng được nữa. Bà chạy bổ đến và lập tức nhảy cẫng lên.
NHẢY CẪNG LÊN! Đúng thế. Ấy là bà tôi sung sướng. Lập tức tôi bị giật khỏi tay
bà đỡ để bay sang nằm trong vòng tay đang luống cuống run lên của bà tôi. Bà
tôi và tôi làm om sòm cả nhà. Cả hai đều khóc. Tôi khóc vì sợ còn bà tôi thì
khóc vì sung sướng. Bà tôi chiếm giữ tôi lâu đến nỗi mẹ tôi phải nài nỉ mãi mới
được bà cho chiêm ngưỡng tôi môt tý, nhưng không phải là cho chiêm ngưỡng cả
người mà chỉ cho xem có tý chỗ “đoạn giữa.