Dạ Đàm Tùy Lục (Hậu Liêu Trai)
EPUB
Tác giả: Hòa Bang Nghạch
Thể loại: Trung Hoa
Đọc online
Giới thiệu
Vương Khản là con thứ ba một gia đình nông dân sống
ở ẩn trong núi. Một hôm Khản đang dấy cỏ ngoài đồng, bỗng một cơn gió lớn đùng
đùng nổi dậy, làm cát bay đá chạy trời đất tối sầm. Khản đang tính tìm chỗ ẩn nấp,
chợt thấy một người con gái, áo quần hoa lệ, nhưng đầu tóc rối bù, chân không
hài vớ, từ đằng xa hộc tốc chạy tới phía chàng. Nàng vừa chạy vừa kêu gọi Khản:
– Tam lang , cứu thiếp với!
Trong lúc vội vàng hoảng hốt, Khản chẳng kịp tìm
hiểu cho rõ lý do tại sao, buột miệng bèn hỏi:
– Cứu nàng bằng cách nào?
Người con gái đáp:
– Xin cho thiếp núp nhờ ở dưới chuồng cỏ , lát nữa
có cơn lốc kéo đến, chính là kẻ đuổi bắt thiếp đấy. Nhờ chàng nói dối dùm thiếp
đã chạy về hướng Tây rồi nhé! Nói xong liền lẩn vào trong chuồng cỏ.
Lát sau, quả nhiên có một cơn lốc xoáy từ Ðông Bắc
thổi đến, cao lớn lừng lững như một cái tháp Phật, cuồng bạo và mãnh liệt như
ngựa lồng, vây chung quanh thửa ruộng của Khản mấy vòng, làm cho lá rơi cây rụng
tơi tả.
Khản y lời người con gái dặn, lấy tay chỉ về hướng
Tây, để đánh lừa cơn lốc .
Lập tức có một tràng sấm nổ vang trời, và cơn lốc
như hiểu ý người , ào ào chuyển hướng thổi về phía Tây, khiến cho Khản vô cùng
ngạc nhiên và kinh dị.
Chừng đến lúc hết cơn lốc, Khản mở cửa chuồng cỏ,
đã thấy người con gái ngồi núp trong đó, đang xé quần để lấy vải quấn chân.
Nàng thấy Khản đến, thì nhoẻn miệng cười duyên, lấy
tay vấn lại mái tóc. Trên trán hãy còn lấm lấm mồ hôi, hơi thở chưa được đều đặn
bình thường.
Khản để ý nhìn kỹ nàng, thấy mày ngài, khõe mạnh,
diễm lệ ít có vừa mừng vừa ngạc nhiên, bèn lấy giọng ôn tồn an ủi nàng rằng.
– Kẻ đuổi bắt nàng đã đi xa rồi, nàng không việc
gì phải sợ hãi nữa . Nhưng ta không tin, như thế mà được coi là đã thi ân cho
nàng rồi sao ?
Người con gái đứng dậy vái chàng, cảm tạ rằng:
– Ân sâu đức rộng, thiếp xin ghi nhớ suốt đời.
Khản nói:
– Như vậy, nàng định lấy gì để trả ơn cho ta?
Ðáp :
– Lụa là gấm vóc châu báu ngọc ngà, thiếp xin để
chàng chọn lựa?
Khản cười. nói:
– Ta đâu có cần đến những thứ đó. Ðiều ta muốn,
thì nó to lớn vô cùng !
Vậy có thể cho thiếp biết được không ?
Khản chỉ cười. không chịu nói ra Người con gái hơi
lộ sắc hờn giận nhìn Khản , nhưng lại tươi cười ngay, nói đùa:
– Chàng thật là đại bất lương, thiếp không thể nào
không trở thành kẻ phụ ơn được.
…