Mộng Đời Bất Tuyệt
EPUB
Tác giả: Nguyễn Tường Bách
Thể loại: Tự Truyện – Hồi Ký
Đọc online
Giới thiệu
Không phải là nhà
sinh vật để phân loại ve sầu thuộc họ nào trong loài sinh vật, dù có biết có lẽ
tôi cũng chẳng cần nói ở đây vì điều đó thật vô nghĩa. Đối với tôi ve sầu đơn
thuần là một chàng ca sĩ không biết mệt mỏi. Đó là một chàng Trương Chi kiểu mới,
có hình dáng xấu xí như một con ruồi không lồ, không màu sắc không trau chuốt.
Ve sầu cũng không được như Trương Chi, giọng hát không lấy gì làm hay, nó chỉ
biết hát không biết chán chê. Thế mà tôi vẫn nhớ ve sầu.
Tôi cho rằng ai đặt
tên “ve sầu” là oan cho nó. Tiếng hát của ve không “sầu” tí nào. Có lẽ có chàng
thi nhân thất tình nào đó, buồn cuộc đời, nghe tiếng ve thấy “sầu” chẳng? Cũng
có thể có ai làm thơ, nghĩ thêm chữ “sầu” cho hợp vần, hợp điệu? Theo tôi tiếng
ve là một thứ âm thanh dũng mãnh, dài hơi và đầy sức sống. Tôi cảm nhận như thế
vì tiếng ve sầu hay đi chung với hình ảnh mùa hè rực nắng. Quê tôi xứ Huế mùa
hè vốn thường im lặng, một thứ im lặng mà trẻ con như tôi thấy nao lòng nhưng
không biết vì sao. Trong cái im lặng da diết đó, tiếng ve thường cất lên khi
chúng tôi nằm dỗ giấc ngủ trưa. Trước sau tiếng ve chỉ có vỏn vẹn một nốt nhạc,
gần như tiếng của sự im lặng vốn cũng chỉ có một thanh âm duy nhất, nhưng trong
trẻo và cao hơn tiếng ve. Trong gió lách qua các thân chuối trong vườn ông bà
ngoại tôi không át được tiếng ve, thứ tiếng hay đưa tôi giấc ngủ trưa thừa thãi
vì ở xứ Huế, buổi trưa không ngủ thì không biết làm gì.
Vào Sài Gòn dưới tuổi
hai mươi, tôi không còn nghe tiếng ve sầu nữa. Bao điều xáo trộn của tuổi mới lớn,
của học hành thi cử, của mộng viễn du đã xóa nhòa trong tâm trí tiếng ve sầu bền
bỉ của ngày xưa. Vả chăng, đất Sài Gòn cũng không phải đất dụng võ của loài ve,
chúng cần cây cối, bóng mát và như mọi nghệ sĩ khác, chúng cần người nghe. Không
ai thèm nghe đâu tiếng ve lạc điệu giữa thành phố Sài Gòn, nếu có chàng ve nào
lạc loài bay đến. Cũng có đấy vì thỉnh thoảng tôi thấy có người bắt ve bán trẻ
con chơi, mỗi lần thế tôi thoáng thấy lòng xúc động rồi thôi.
…