Huyền thoại AK-47
EPUB
Tác giả: Mikhain Kalasnhicốp
Thể loại: Quân Sự – Chiến Tranh
Đọc online
Giới thiệu
Cái nhìn của anh ta
đầy bí hiểm.
Trong các cuộc nói
chuyện tôi thường cảm thấy ngoài sự kính trọng sâu sắc đặc biệt; ngoài mối thiện
cảm hầu như vô tận, thường có ở thế giới Ảrập phương Đông, trong mắt anh ta còn
ẩn giấu không chỉ mối quan tâm chân thành mà cả nỗi buồn thân ái.
Mọi chuyện cùng một
lúc đã được giải thích rõ.
Hầu như vào những
giây phút cuối cùng của cuộc chia tay ở sân bay Ero-riiat, cặp mắt của người
thiếu tá bảnh trai bỗng sáng bừng lên anh nói hăng hái, sôi nổi. Người phiên dịch
đầy kinh nghiệm của chúng tôi phải cố gắng lắm mới dịch kịp: “Thưa ngài
Kalasnhicốp, có khi nào ngài nghĩ rằng ngài cần phải thay đổi tín ngưỡng
không?… Theo khái niệm của Kitô giáo thì ngài là một kẻ phạm tội vĩ đại… Ngài
phải chịu trách nhiệm về hàng ngàn, hàng vạn các vụ giết người trên khắp thế
gian này. Địa ngục từ lâu đã giành sẵn chỗ cho ngài rồi. Ngài sẽ không được tha
thứ, dù cho có nhiệt tâm cầu khấn nhà tiên tri Chúa Giêsu của ngài. Có phải thế
không? Chả lẽ ngài lại đồng ý thế ư? Nếu ngài theo đạo Hồi, thì lại là chuyện
khác. Chẳng giấu giếm gì, từ lâu tôi đã để ý tới ngài, ngài là một tín đồ đạo Hồi
chân chính. Thuở sinh thời ngài sẽ trở thành ngọn cờ của cả thế giới Ảrập, đến
khi thời hạn trên trần thế giành cho ngài kết thúc, Đức thành Ala sẽ đón tiếp
ngài như một vị anh hùng. Ngài xứng đáng được hưởng vinh quang ấy, thưa ngài
Kalasnhicốp! Đây không phải ý kiến của riêng tôi. Các vị tu sĩ cao siêu của
chúng tôi cũng tán thành ý kiến đó. Một vài tu sĩ còn biết những gì tôi vừa nói
với ngài… Lòng nhân từ của Đức Ala là vô hạn. Vâng, sẽ là như thế!”
Mười năm về trước
tôi đã “rửa tội” trước khi ra nước ngoài, tôi đã được nghe không biết bao nhiêu
những câu nói không ngờ tới nhất, nhưng quả thực tôi không hề nghĩ tới những lời
nói trên. Một cách vô thức tôi dè dặt chuyển sang giọng nửa đùa:
– Đây có phải là lời
đề nghị chính thức không?
Anh ta sôi nổi đáp
lại rằng, tôi đã hiểu không cần phiên dịch. Người phiên dịch chỉ còn biết khẳng
định một ý nghĩ đã thoáng qua trong đầu tôi: “Ừ, hãy cứ coi là như thế!”
Cũng như mọi người
Nga, trong trường hợp này để từ chối một cách lịch sự, tôi trì hoãn quyết định
bằng một cách hứa hẹn với giọng biết lỗi.
– Để tôi suy nghĩ ạ!
Người thiếu tá nâng
hai bàn tay để ngửa dưới cằm, mắt ngước lên bầu trời oi ả lầm nhẩm: “Ala
achar!… Bimilliac!”